[Chương 5] Vùng Chết
Chuyến bay dài hàng ngàn cây số từ sân bay Inchoen đến nước Mỹ xa xăm. Ngồi trên máy bay, nhìn mây trắng như bông bay vụt qua ô cửa, Lệ Húc chợt nhận ra hóa ra đời người mọi việc xảy ra đều như những đám mây bay qua chớp nhoáng kia, nếu không nắm giữ sẽ vụt mất lúc nào cả bản thân cũng không nhận ra. Sự việc xảy ra với con người ta luôn biến hóa vô thường, cho dù bạn có khả năng tiên đoán tốt đến chừng nào thì vẫn không qua được quy luật của trời đất…tương lai ít ai nhìn thấu được tất cả.
Sau chuyến bay dài thì Lệ Húc cùng Đông Hải lại tiếp tục bắt một chuyến xe đường xa đến một thị trấn nho nhỏ nằm ven bờ sông xinh đẹp, chuyến đi khơi gợi lại trong Lệ Húc những gì mà anh để quên lãng từ lâu. Có lẽ, nhưng gì tươi đẹp cùng đau thương thuở còn bé sẽ bị con người quên đi một cách phũ phàng bởi những thứ hào nhoáng của cuộc sống xua bồ xua bộn.
Nói thế nhưng nghĩ lại, con người ta cần lắm những phút giây yên tĩnh để hoài niệm. Hoài niệm để nhắc nhở bản thân đã từng có nhưng giây phút tốt đẹp và cuộc đời thì không ít những lần con người phải gánh chịu đau thương. Nhắc về quá khứ không phải để đau hay tiếc nuối mà để tâm niệm rằng trái tim vẫn còn rất ấm, vẫn đập rất nhanh chưa bị cuộc sống làm chai sạn đi.
– Lệ Húc?
– …
– Lệ Húc!
Gọi mãi không thấy Lệ Húc trả lời, Đông Hải dùng tay lay lay vai anh. Bị lay bất ngờ, Lệ Húc có chút giật mình quay sang nhìn Đông Hải.
– Hửm?
– Cậu làm gì mà cứ trầm tư từ lúc lên máy bay đến bây giờ thế?
– À! Không có gì, đột nhiên nhớ đến vài chuyện đã quên khuấy đi từ bao giờ…
Một câu nói chưa hết, bỏ dỡ, rồi lại quay sang nhìn ra xa xăm ngoài cửa kính, Lệ Húc làm Đông Hải nghi ngờ có phải ngủ lâu quá nên đầu óc có vấn đề rồi không?
Chiếc xa dừng lại ở một trang trại nhỏ, xa xa có thể thấy vài con bò sữa đang đung đưa chiếc đuối, thong thả gặm cỏ. Trong chuồng thì vài con cừu đang cố gắng nhảy qua cái hàng rào ngăn cách chúng với thế giới bên ngoài – có những thứ đừng cố gắng vượt qua ranh giới bằng không sẽ đổu lấy một kết cũng không mấy vui vẻ.
– Bố mẹ mình vừa mua lại khu đất này từ nhà bên cạnh, sau đó biến nó thành trang trại…
– Ừm, lâu quá rồi mọi thứ đã thay đổi chính tớ cũng không thể nhận ra đây là nơi thơ ấu mình từng sống.
Cả hai đi qua cả một cánh đồng cỏ bao la, đến ngôi nhà lớn ở chính giữa, nơi có hai bóng người đang ngồi dùng một bữa tiệc trà cho buổi trưa.
– Bố…mẹ…còn về rồi!
Một người đàn ông tóc đã hoa râm, vận một bồ đồ quần tay áo len mỏng đơn giản cùng một người phụ nữ vẻ mặt có chút buồn xa xăm quay lại phía vừa phát ra tiếng gọi.
– Đông … Đông Hải! Con về rồi!
Nhìn thấy đứa con trai đã lớn xác nhưng với họ Đông Hải vẫn là đứa nhỏ ngô nghê ngày nào, hãy còn bé bỏng lắm, cần được yêu thương và chăm sóc nhiều hơn nữa. Họ mừng rỡ cười rạng ngời chạy đến bên cạnh đứa con, ôm chầm lấy nó, không ngừng xúc động mà trở nên lắp bắp.
– Về rồi…về là tốt rồi!
Mãi lo việc đoàn viên, cả hai lúc này mới chú ý đến bên cạnh còn có một người thanh niên khác, vóc dáng tuy có hơi gầy một chút nhưng gương mặt thì rất sáng, có chút quen thuộc.
– Đây là…
Ông Lee lên tiếng hỏi trước.
– Bố…
Chưa để Đông Hải nói hết câu, Lệ Húc đã vỗ vai bạn chặn lại.
– Hai bác không nhận ra cháu sao?
Lệ Húc đi đến trước mặt hai người, nhẹ nhàng nở nụ cười. Chợt, trong ánh mắt của họ có cái gì đó lóe lên, ngưng động, rồi trào ra, họ đưa tay lên ngăn tiếng kêu hoảng hốt. Bà Lee tay rung rung nắm lấy cánh tay của anh.
– …Tiểu Húc?
Lệ Húc không nói gì bèn nở một nụ cười.
Bà Lee gật đầu tỏ vẻ đã hiểu ý của anh, hơn hai mươi năm trôi qua, bề ngoài con người có thể thay đổi, lớn lên, già đi, chững chạc hơn nhưng thằng bé này, đối với bà nó vẫn chỉ là thằng bé bướng bỉnh nhưng đáng yêu của ngày nào. Nó lớn rồi, nét mặt cũng thay đổi rồi nhưng đôi mắt và nụ cười kia thì còn nguyên đây, làm sao bà quên được.
– Hai bác, xin lỗi…vì đã quên mọi người.
Hai từ “mọi người” khiến cho bà Kim có chút ngừng lại, nước mắt cũng ngừng chảy…rồi đột nhiên hiểu ra được điều gì đó bà cười buồn, nước mắt lại tuôn rơi. Có ai ngờ, sau từng ấy năm, đứa trẻ năm nào đã bị cú sock mà quên đi mọi việc lại đến đây cho bà thấy nó lớn thế nào, lại khiến cho bà bất ngờ khi nó lại nhắc đến chuyện mà ai cũng nghĩ đã bị cho vào quên lãng. Đứa con trai đầu lòng của bà, đứa bé vô tư hay cười của bà, nó rất thích đứa nhỏ ở nhà bên cạnh, đứa nhỏ có vẻ khó chìu và hay lí sự, nhưng nó lại cứ mãi chạy theo làm đủ chuyện để đứa bé ấy vui, Mẫn Mẫn của bà từng nói: “Nếu con đối xử tốt với em ấy, thì Đông Hải ở với nội cũng sẽ được người khác đôi xử tốt như vậy.” Đứa trẻ hồn nhiên , thiện lương ấy có ai ngờ một ngày thượng đế mang nó đi khỏi vòng tay bà một cách bất ngờ và đau thương đến vậy.
– Chuyện đã qua rồi, không nên nhắc lại, cháu đi đường dài hẳn đã mệt lắm…
– Không đâu, cháu đến đây để gặp anh ấy, cháu có điều cần phải nói với anh ấy!
Tất cả đều nhìn anh chăm chú, sau đó không có lý do gì để ngăn cản việc này cả, nên mọi người dẫn anh đến mộ phần của Lý Thịnh Mẫn, ngôi mộ nằm trong nghĩa trang địa phương, cỏ đã xanh nhưng bia đá vẫn rất sạch sẽ, trên đó có đặt một bó hoa chứng tỏ vẫn hay có người đến thăm viếng.
Lệ Hục quan sát một lúc bức ảnh chụp một đứa bé mập mạp đáng yêu, đang cười rất tươi. Dù rằng bức ảnh đã cũ nhưng vẫn có thể nhìn rõ được đôi mắt sáng người của đứa bé kia. Chạm tay vào bia đá lạnh buốt, trong lòng anh có chút ẩn ẫn đau nhức, hóa ra cái chết nó tan thương giá lạnh đến như thế, có ai ngờ đứa trẻ luôn hoạt bát ngày nào giờ đây lại chỉ có thể đối mặt với anh thông qua tấm bia lãnh lẽo thế này. Hít một hơi thật sâu, anh đặt lên đó một bó hoa hồng trắng, rồi ngồi lặng im ở đó. Đông Hải biết, Lệ Húc lại tiếp tục hoài niệm, thấy trời cũng đã về chiều nên Đông Hải đưa bố mẹ rời khi nghĩa trang.
Còn lại một mình , lúc này Lệ Húc mới đối với bia đá mà nói.
– Nếu cậu hỏi, tớ có nhớ cậu không?…Xin lỗi vì tớ đã quên mất cậu.
Bia đá phản chiếu lại ánh chiều tà nhưng vẫn lạnh giá.
– Nếu cậu hỏi, đổi lại lúc đó tớ có cứu cậu không?…Tớ cũng sẽ nói…tớ không thể vì tớ chỉ là một đứa bé. Có lẽ, cậu cũng nghĩ giống tớ đúng không? Nếu tớ đến đây để khóc lóc, xin cậu tha thứ và thề sống chết sẽ cứu cậu thì quả thật quá giả tạo. Vì nếu cho dù cho tớ sống lại cả trăm lần khoảng khắc đó tớ cũng chỉ là một đứa bé…
Bia đá chỉ có thể im lặng.
– Nhưng có một điều cậu hãy tin tớ, lúc đó tớ thật sự muốn cứu cậu, thật sự rất muốn. Có những thứ chúng ta muốn, nhưng vẫn không có khả năng thực hiện đúng không? Và dù rằng khi ấy, tớ muốn hét khảng cổ để cầu cứu ai đó nhưng tớ chỉ có thể chết lặng.
Bia đá vẫn như thế, vẫn im lìm đầy bi thương.
– Cậu sợ, nếu tớ thật sự quên đi cậu, cậu sẽ biến mất? Không đâu, đó không phải là biến mất, đã đến lúc chúng ta nên bỏ qua quá khứ đau thương đó rồi, cậu cũng không muốn nhớ nó mà đúng không? Tớ sẽ giữ lại nhưng kí ức thật đẹp của chúng ta, hằng năm tớ sẽ đến thăm cậu nhưng đó chỉ là những hồi ức của con người thôi, không thể để nó trói buộc cậu được. Thịnh Mẫn…à không Mẫn Mẫn à cũng đến lúc cậu nên bắt đầu một cuộc sống mới rồi!
Dùng tay chạm vào bia đá lần cuối, Lệ Húc ngước nhìn mặt trời đang lặn sau quả đồi, có chút gì đó thanh thản cũng có chút gì đó luyến tiếc. Quá khứ…cũng nên đến lúc buông tha cho nó rồi.
Không gian vắng lặng, chỉ có tiếng gió xào xạc, khung cảnh phía trước là cả một vùng đồi đầy cỏ đang cuốn theo chiều gió, phủ trên chúng là ánh cam dịu dàng của hoàng hôn, một ngày nữa sắp kết thúc cũng sẽ chấm dứt cuộc sống của vạn vật nhưng sang ngày mới thì vạn vật cũng sẽ lại được sinh ra một lần nữa…
Trên tấm bia cũ kĩ ấy, một cánh bướm đen nhẹ nhàng thả mình theo gió…bay đi…bay đi…bay cao thêm nữa…
“Tạm biệt…”
Lệ Húc nhắm hai mắt mình lại, hít vào một hơi thật sâu rồi mở mắt ra nhìn xung quanh.
“ Tạm biệt…”