[Chương 5] Yêu Nhầm Đối Thủ

Chương 5

 

Ta nói hắn có thể

 

“Cái gì làm cho nam nhân luôn luôn phong lưu phóng khoáng, mắt cao hơn núi Tiết Ngọc Hàn phát ra lời cảm thán a!” Âm thanh thanh thúy mang theo tiếng cười khẽ sau lưng truyền đến.

“Người tình của ngươi!” Tiết Ngọc Hàn không cần quay đầu lại cũng biết người đến chính là người yêu của Khuê Hiền, chính là Tiêu Vi đứa con bảo bối của Tiêu đạo. Đúng vậy, trong giới bóng đá, Khuê Hiền đích thật là đồng tính luyến, hơn nữa đã có người yêu, may mắn chính là, đối bới bọn họ khi kết giao bất luận là Tiêu đạo hay phụ thân của Khuê Hiền đều không có phản đối dữ dội. Nếu không có vấn đề gì xảy ra bọn họ sang năm sẽ sang Hà Lan kết hôn. [*lườm* kết hồn à!!! Kết hôn sêu!!! Ta đi phá!!!]

“Ngươi đã đến rồi…” Khuê Hiền quay đầu lại, nhìn thấy người yêu của mình, ánh mắt trở nên nhu hòa hẳn lên, “Đừng nghe hắn, chính là Lệ Húc!”

“Lệ Húc?” Tiêu Vi đương nhiên biết người này, ảnh chụp bị đăng ra sao, Khuê Hiền trước tiên cùng hắn giải thích chuyện này, Tiêu Vi nhìn theo ngón tay của Khuê Hiền, người nọ tựa lên tường, tựa tiếu phi tiếu nhìn thấy trước tiên chính là ngoại viên Lan Địch, như vậy làm cho ánh mắt Tiêu Vi chợt hoảng hốt, mông lung mông lung nhớ lại nhiều năm trước kia, trong trí nhơ của nam hài chính là ánh mắt làm cho Khuê Hiền cùng chính mình dao động không ngừng, hắn như vậy chưa bao giờ quên được cái tên: “Diệc ca ca! Kim Lâm Diệc” [à cài này là cái tên có lẽ là tên thật của Lệ Húc hoặc là một người nào đó giống bạn ấy! Nên tớ sẽ để thế này]

“Ngươi nói cái gì?” Khuê Hiền không nghe rõ lời nói của người yêu.

“A! Không có gì!” Tiêu Vi lấy lại tinh thần, khóe môi lộ ra một mạt cười khổ, Tiêu Vi a Tiêu Vi, ngươi lại vì một anh mắt mà miên mang suy nghĩ, rõ ràng chỉ là người bạn thời ấu thơ thôi, nhiều năm như vậy qua đi, đối với hắn, ngươi hiển nhiên nhớ mãi không quên. Hắn thầm than một tiếng nói: “Hắn rất đẹp, lại không mang một chút nữ khí, thật sự ít ai có được a!”

“Nghe khẩu khí này của ngươi, là chuẩn bị đem đội trưởng của chúng ta quăng sao…chị dâu?” Tiết Ngọc Hàn e sợ thiên hạ đại loạn.

“Ngươi, tên hỗn tiểu tử này!” Khuê Hiền hung hắn hướng về người đang để đầu lên vai hắn một quyền.

“Nói không chừng, muốn xem biểu hiện của hắn a!” Tiêu Vi tặng cho Khuê Hiền một cái xem thường, “Nếu tiếp tục xúc động lỗ mãn như vậy, ta cũng không dám cam đoan cái gì!”

Khuê Hiền nhanh chóng đem người yêu kéo vào trong lòng: “Nói cái gì đấy, đời này, ngươi đừng mong thoát khỏi ta!”

Tiêu Vi rất ghét bị người khác xem như một tiểu nam hài. Lệ Húc cơ hồ liếc một cái liền nhận ra đôi mắt trong suốt của đứa nhỏ kia, Tiêu Vi, nhiều năm như vậy, ngươi một chút cũng không thay đổi! Nhìn thấy Khuê Hiền kiêng quyết mang hắn ôm vào trong lòng, tâm Lệ Húc khẽ rung lên, hóa ra…Hóa ra các ngươi cùng một chỗ. Y cười đi đến trước mặt bọn họ, nhìn thấy cặp con ngươi trong sáng kia: “Nếu ta đoán không sai, ngươi chính là Tiêu Vi đi!”

“Đúng vậy, Lệ Húc, xin chào a.” Ánh mắt Tiêu Vi tập trung vào mặt người đối diện có chút quá phận.

“Chính xác?” Lệ Húc chạm vào mặt của người trước mặt, “Ta vẫn nghĩ rằng ngươi đáng yêu hơn.”

Khuê Hiền đẩy tay Lệ Húc ra, đem người yêu giấu ở phía sau, sau đó hung hăn trừng mắt nhìn người trước mặt, hắn không quên nam nhân này luôn thừa cơ hội trêu chọc hắn.

Lệ Húc không chút sợ hãi trừng lại, tặng cho hắn một cái cười khiêu khích.

“Ngươi…” Khuê Hiền hiểu được ý cười của y, lại thành công bị hắn chọc giận, nếu không phải Tiêu Vi đứng ngay bên cạnh, hắn thật không muốn không cấp cho người đáng ghét trước mắt này một quyền.

Đúng lúc này, Tiêu Khiêm đẩy cửa vào phòng sinh hoạt, hắn kì thật không có rời đi xa, thấy rõ ràng tất cả hắn lúc này cười như một con hồ ly, Lệ Húc này quả nhiên đúng như mình đoán thông minh lại giảo hoạt, hắn vỗ tay triệu tập đội viên của mình: “Xem ra các ngươi đã trở nên quen thuộc! Lại đây, ta có chuyện muốn nói!”

“Tiêu đạo, có gì chỉ bảo?” Trương Tiệm hỏi.

“Ta đã tìm vũ khí bí mật để đối phó với Thận Nguyên!” Tiêu khiêm thần bí nói.

“Thật vậy, Lệ Húc?” Nghe như thế, tất cả hội viên đều hưng phấn dị thường, nhiều năm cạnh tranh, chân chính có thể nói đó cũng là phiền toái của đội họ chính là đội Thận Nguyên, bởi vậy bốn ngày sau cùng Thận Nguyên quyết đấu lại càng trở nên trọng yếu.

“Là thật sao! Các ngươi nói Thận Nguyên khó đối phó nhất chính là ai?”

“Thẩm Khải Huy!”

“Đằng Thu!”

Tiêu Khiêm gật đầu, Đằng Thu là trung tâm của Thận Nguyện, người này tiến có thể công phá, lui có thể phòng thủ, tầm nhìn rộng, kỉ thuật toàn diện, nhìn chung có thể tổ chức một trận tấn công đầy uy hiếp, mà trực tiếp uy hiến đến cầu môn của đối thủ chính là tiên phong Thẩm Khải Huy, người này trước bẩm sinh cực kì nhạy bén, giỏi phục kích cầu môn đối thủ tùy thời cơ mà hành động.

“Khuê Hiền, Khởi Thần, nếu trong thời gian này không có một kỉ thuật đặc biệt nào để đối phó với Thẩm Khải Huy, đợi đến lúc thi đấu thật không dễ dàng chút nào.”

“Bồi luyện?” Vương Khởi Thần đầu tiên nói ra từ này. Trung Quốc có rất nhiều môn thể thao đều có người bồi luyện, riêng chỉ là không có nghe nói qua trong bóng đá có đội nào có kẻ như thế. Tuy rằng trên sân bóng phụ thuộc nhiều vào ngẫu nhiên, nhưng nếu thất sự có một người như vậy, đối với bọn họ đó là một sự phòng thủ rất lớn.

“Đúng vậy, là bồi luyện!” [ bồi luyện: bồi dưỡng và huấn luyện]

Khuê Hiền lúc này đã hiểu được quyết định của Tiêu đạo, hắn nhìn người đang đứng bên ngoài nhóm người chính là Lệ Húc, tuy rằng rất không cam tâm, nhưng đây là điều không thể không thừa nhận, người này khả năng có thể xứng ngan với Thẩm Khải Huy.

“Nhưng là, bồi luyện liêu có được không?” Làm quân tiên phong, Chỉnh Tề càng thêm rõ ràng để có được kỹ thuật của Thẩm Khải Huy là bao bao nhiêu gian nan, riêng người này sinh ra bẩm sinh đã mẩn tuệ-sâu sắc liền tuyệt đối không thể bắt chước được.

“Có!” Trả lời hắn không phải Tiêu Khiêm mà chính là Lệ Húc tràn đầy tự tin. y thừa biết Tiêu Khiêm mang y đến đấy không phải là phụ đạo tiếng Anh, hiện tại nếu đã đến đây, y nghĩ cũng sẽ không muốn lại chối từ cái gì.

Quả nhiên thông minh, Tiêu Khiêm thầm khen, người trẻ tuổi này nhìn thấu tâm tư hắn sao. so sánh với mình tựa hồ chẳng phải quan minh lỗi lạc sao.

“Ai?” Chỉnh Tề không có kỹ thuật như vậy càng cam tâm bồi luyện.

“Ta!” Lệ Húc chính là tự tin trả lời.

Trong phòng trầm mặc vài giây, lập tức mọi người ồn ào cười to, không ai tin tương một đệ tử có thể sánh ngang với Thẩm Khải Huy, cho dù y ở đây làm cho bọn họ kinh ngạc. Chính là Lệ Húc chỉ cần một người tính nhiệm.

Tiêu Khiêm uy nghiêm: “Ta nói hắn có thể.”

Leave a comment